Chỉ dẫn tâm linh, thiền, chiêm tinh, hoạt động huyền bí, con người “siêu phàm”, đánh thức kundalini (tạm dịch là Khai tâm, một thực hành được coi là nhằm kết nối với linh hồn của mình và đạt được thiền định khi nguồn năng lượng mang tính tâm linh (gọi là Kundalini) trở nên thức tỉnh và hoạt động – ND), phát triển những khả năng tâm lý, cầu nguyện với các cao thủ (guru), xuất hồn, thần số học (numerology), bói bài, gọi hồn, đi với các phù thủy, hầu đồng, theo Muktananda, Rajneesh, Sai Baba, Maharaji – tất cả những điều này và còn nhiều hơn nữa đã là cuộc hành trình tâm linh của tôi. Tôi đã bước vào con đường này như thế nào? – Marcia Montenegro, một nhân vật có tên tuổi trong giới chiêm tinh, tử vi và tư vấn tâm lý.
Tuy vậy, hành trình tâm linh của chính cô vẫn tiếp tục…
Muốn một điều gì đó hơn là cuộc sống bình thường
Tôi lớn lên cùng với người cha tin vào chiêm tinh và người mẹ hồi bé có đi nhà thờ. Chị tôi và tôi đã từng đi nhà thờ, bởi vì mẹ nghĩ đó là điều cần phải làm, mặc dù mẹ không phải lúc nào cũng làm vậy. Do bố làm trong ngành ngoại giao, nên chúng tôi di chuyển rất nhiều, và chúng tôi đã đến nhiều hội thánh khác nhau ở hải ngoại cũng như ở khu vực thủ đô Washigton, DC. Dần dần, tôi trở nên rất nghiêm túc về tôn giáo. Tại trường trung học, tôi nghĩ rằng trở nên một người tốt sẽ khiến Thượng Đế hài lòng và được lên thiên đàng. Nhưng đọc về các tôn giáo khác và gặp gỡ những người có niềm tin khác tôi đã khiến tôi băn khoăn. Có thể còn có nhiều hơn những gì tôi đang có (tức một chút kiến thức rất hời hợt về Thượng Đế và Chúa Giê-su) chăng? Tôi muốn một cái gì đó sâu sắc hơn, mang tính trải nghiệm hơn. Cơ đốc giáo có vẻ như chỉ toàn những bài thuyết giảng, đi đến trường Chúa nhật và làm việc thiện. Buồn tẻ quá! Tôi khao khát một điều gì đó khác! Hơn nữa, tôi chưa bao giờ thoải mái trong những năm học trung học. Là người làm thơ, nhưng sống trong một gia đình nát rượu, không có gốc rễ thật sự, tất cả những điều này gộp lại khiến tôi cảm thấy rất khác, không giống với những người khác. Tôi bắt đầu cuộc hành trình của mình vào thời gian cuối trong trường trung học.
Hoạt động huyền bí bắt đầu khi học đại học
Cuộc hành trình đó tiếp tục trong những năm đại học, khi tôi thực hành hoạt động huyền bí, kết bạn với một người nói cô ta nhìn thấy hào quang, và đến những buổi thông linh, nơi mà những người làm lễ tuyên bố có khả năng nhận được thông điệp từ người đã chết. Một buổi chiều quang nắng ở Florida, tôi đang nằm trên giường, hoàn toàn tỉnh táo, đôi mắt nửa nhắm nửa mở, bỗng nhiên tôi cảm thấy mình đang trôi. Tôi mở mắt ra và bàng hoàng nhìn thấy thân thể của mình trên giường phía dưới tôi còn tôi đang bay lơ lửng gần trần nhà. Tôi nghĩ tôi đã chết. Sự hốt hoảng khiến tôi rơi sập xuống rất đau đớn, và vào lại trong thân thể của mình. Đó là kinh nghiệm ngoài thân thể lần đầu tiên của tôi và tôi không biết đó là gì hoặc thậm chí tên gọi hiện tượng đó như thế nào. Tôi không kể với ai về điều đó.
Khả năng tâm lý và chiêm tinh
Cuộc hành trình kéo dài đến những năm 70 khi tôi thăm một nhà chiêm tinh và một số người khác có khả năng tâm lý, và đọc rất nhiều về hoạt động huyền bí. Tôi cũng đọc về đạo Hindu và Phật giáo. Tôi nhớ đã đọc sách về Vedanta (một trường phái của đạo Hindu) mỗi sáng tại quán nước ở tòa nhà nơi tôi làm việc. Tôi bắt đầu nhìn thấy những mối liên hệ trong cuộc sống tôi với màu sắc của các chakra, tức bảy trung tâm năng lượng tâm linh hay/và sinh lý trong cơ thể theo niềm tin của đạo Hindu. Điều này và những kinh nghiệm khác thôi thúc tôi lao vào những thế giới cuốn rũ của hoạt động huyền bí và những tín ngưỡng phương Đông.
Sau nhiều năm, cuộc tìm kiếm khả năng tâm lý của tôi càng leo thang. Tôi nghiên cứu chiêm tinh học và đã tham gia kỳ kiểm tra kéo dài 7 giờ về chiêm tinh học tại Atalanta, bang Georgia, do Thành phố tổ chức nhưng do một hội đồng chiêm tinh ra đề và chấm điểm, để được cấp chứng chỉ hành nghề. Thi đỗ, tôi bắt đầu thực hành chiêm tinh học, và dần dần tôi dạy về chiêm tinh học, nói chuyện trước công chúng, viết bài cho các tạp chí về chiêm tinh học và New Age (Thời Đại Mới), và trở thành thành viên hội đồng giáo khảo trong các kỳ thi về chiêm tinh học, ra đề và chấm điểm thi, rồi trở thành chủ tịch của hội đồng đó.
Các tôn giáo thế giới đưa ra thông điệp lẫn lộn
Tuy nhiên, với tất cả kiến thức và kinh nghiệm mà tôi đã có được, câu trả lời là gì? Vì tôi đi đến niềm tin rằng chỉ có sự thiếu hiểu biết, không có cái ác, nên những câu chuyện về tội ác hoặc giết người xấu xa khiến tôi cảm thấy thật khó chịu. Dù tin rằng tôi sẽ trở về sau khi chết, nhưng tôi sẽ đi đâu giữa khoảng thời gian đó và đi trong bao lâu? Các tôn giáo thế giới mà tôi cảm thấy hài lòng chỉ đưa ra những thông điệp lẫn lộn. Một số dạy rằng tôi đến một nơi nào đó giống như một trường học, sau đó sẽ chọn cuộc sống đời sau của mình. Người khác lại dạy rằng chúng ta sẽ đi đến một nơi để được thanh tẩy tâm linh – bằng cách nào thì không được giải thích – sau đó cuộc sống đời sau sẽ được lựa chọn cho chúng ta. Ai chọn? Điều đó cũng không được giải thích. Chúng ta chỉ phải tin tưởng vào quá trình đó.
Còn có một sự dạy dỗ gây bất an khác là tư tưởng nào có trong tâm trí tôi vào lúc chết sẽ quyết định kinh nghiệm sau khi chết trong một thời gian. Tốt nhất là đừng có tư tưởng xấu trong một thời gian quá dài! Tốt hơn hết là đừng đi ngủ với những hình ảnh khủng khiếp! Suy nghĩ về điều này thật đáng sợ – nhưng bản thân sự suy ngẫm ấy đã là một tư tưởng tiêu cực! Tôi cố gắng xua đuổi những sự sợ hãi đó đi bằng cách thiền hoặc tụng một bài kinh nào đó.
Tôn giáo thế giới: tìm kiếm sự bình an trong phương Đông
Tôi tìm kiếm sự bình an trong một trong những tôn giáo thần bí nhất thế giới: Phật giáo Thiền tông (Zen Buddhism). Cố gắng xả bỏ mọi ước muốn bao gồm việc thiền để mặc những ý nghĩ, sự sợ hãi, hoặc ước muốn xuất hiện và sau đó không đáp ứng trước chúng. Điều này cũng được áp dụng trong cuộc sống ngoài lúc thiền nữa. Với một người mang theo rất nhiều nỗi đau cảm xúc từ quá khứ và hiện tại như tôi thì điều này thật hấp dẫn. Nhưng mặc dù sự xả bỏ trong sách nào nghe đều hay nhưng cũng có cái giá phải trả. Sự xả bỏ này có vẻ giả tạo và không tự nhiên. Nhìn thấy “tánh không” (sự trống rỗng) đằng sau những gì xung quanh tôi, một dấu hiệu khác của sự nhạy bén tâm linh, đã khiến tôi trở nên thật hư vô và phiền muộn. Có lẽ nếu tôi theo đuổi những thực hành này chăm chỉ hơn, tôi có thể thể dần dần thay thế những phản ứng và cảm xúc tự nhiên của tôi bằng sự vô cảm chăng? Nhưng trở nên vô cảm, tiếp nhận mọi tư tưởng, hành động và cảm xúc một cách không suy xét thì có còn là người không?
Một mặt tôi được dạy phải trở nên tự nhiên và phải có tính “chính thể luận” (holistic), mặt khác sau đó lại được học rằng phải xả bỏ tất cả những phản ứng tự nhiên, có vẻ như mâu thuẫn. Tất nhiên, sự phân tích hợp tình hợp lý thế này gây thất vọng, thậm chí còn tấn công những gì tôi tin. Do đó, những sự mâu thuẫn có thể và cần phải được tiếp nhận. Nếu nó không có ý nghĩa thì càng tốt. Ý tưởng ở đây là vượt qua tâm trí lý luận, vốn là rào cản giữa tôi và sự giác ngộ.
Các tôn giáo thế giới: Cố gắng thiền chăm chỉ hơn
Mặc dù không đạt được sự xả bỏ (tình trạng tách biệt của ngã – detachment), tôi vẫn trung thành với sự dạy dỗ đầy nghịch lý của Thiền Tông, đọc sách có các câu chuyện của Thiền Tông, và tiếp tục thiền. Tôi thấy sự bình an mà tôi cảm nhận hồi mới thiền bắt đầu giảm đi, khiến tôi phải thiền nhiều hơn để lại nắm bắt được sự bình an trơn tuột ấy.
Tôi còn được biết, trong cuộc tìm kiếm những khả năng tâm lý của mình, là bản chất của thuật huyền bí và lối tư duy New Age (giáo phái Thời đại mới) là không có cái gọi là một câu trả lời duy nhất. Không có một chân lý duy nhất, và không có một hiện thực duy nhất. Chân lý dựa vào kinh nghiệm của bạn, nên nó thay đổi và khác nhau tùy từng người. Nếu có nhiều mức độ hiện thực và không có một chân lý tuyệt đối, thì phải có nhiều chân lý và hiện thực mâu thuẫn nhau. Nói ngắn gọn, đây là một món ăn kỳ diệu cho tư tưởng, dẫn đến sự thoải mái với bất kỳ một chân lý nào mà tôi muốn. Nhưng trong mứ độ thực tiễn, một chân lý có thể tạo nên sự khác biệt gì nếu một người cuối cùng đã khám phá ra nó? Hay làm thế nào để chúng biết có thực sự có một thứ như thế không? Và nếu không thì điều mà ai đó tin đâu có quan trọng gì? Những sự dạy dỗ này đưa ra những câu trả lời chỉ làm nảy sinh nhiều câu hỏi hơn.
Chúng ta chỉ là những giọt nước trong đại dương, tôi đã nhận ra điều đó, và mục đích là dần dần, sau nhiều đời sống, được chắp lại với sự hiệp nhất của vũ trụ mà có người gọi là Thượng Đế. Chúng ta ra từ thế lực Thượng Đế này và đó cũng là số phận cuối cùng của chúng ta. Điều đó có nghĩa là nhân cách của tôi, trí nhớ, tài năng, và con người của tôi sẽ bị nuốt chửng trong sự Hiệp nhất vũ trụ ấy. Tôi sẽ ở đâu? Câu trả lời gây bối rối là tôi sẽ không còn tồn tại nữa. Sự chết trở thành một đề tài cuốn hút nhưng vô cùng khó chịu đối với tôi.
Cách tốt nhất để giúp đỡ người khác và giữ đúng đường lối của mình, tôi được nghe và đọc đi đọc lại nhiều lần, là hãy hoàn thiện bản thân và yêu bản thân. Mặc dù nói về “tình yêu” là điều phổ biến và được dạy là điều căn bản cho vạn vật, nó cũng có vẻ là thứ mà mọi người sử dụng để biện minh cho bất kỳ điều gì mà họ làm. Do vậy, nếu chồng bạn không hợp với bạn về tâm linh, thì “tình yêu đích thực” cho phép bạn bỏ anh ta hoặc tìm một người khác là người thực sự có mối rằng buộc với bạn. Suy cho cùng, đây chính là “luật” của vũ trụ, luật tình yêu. Nhưng tình yêu này không được định nghĩa. Nó chỉ là một loại gì đó đang có – thế lực tình yêu đã tràn khắp vũ trụ này. Không có một thực thể có tính cá nhân để yêu tôi; chỉ có năng lượng đến từ Hiệp nhất vũ trụ này và thế mà thôi. Liệu một thế lực có biết quan tâm?
Tình yêu của Đức Chúa Trời so với các tôn giáo thế giới khác
Một sự thúc giục đi đến hội thánh không giải thích được đã nắm chặt lấy tôi vào mùa xuân và mùa hè năm 1990. Vì lúc đó tôi ghét Cơ đốc giáo, nhà thờ hoặc các Cơ đốc nhân, nên điều này khiến tôi rất bực bội. Lúc đầu tôi làm ngơ với sự thúc giục đó, sau đó chống lại nó, rồi sau một thời gian tranh chiến với nó, tôi quyết định làm theo, hy vọng rằng điều đó sẽ biến mất. Có lẽ do trong một kiếp trước tôi từng là linh mục hay tu sỹ, tôi suy luận vậy.
Vào trong những phút mở đầu của buổi thờ phượng tại một hội thánh lớn ở ngoại ô Atlanta, tôi đã cảm nhận tình yêu mà tôi chưa bao giờ biết đổ xuống trên và qua tôi, mạnh đến mức tôi bật khóc. Tôi biết đó là tình yêu từ Đức Chúa Trời, không phải từ âm nhạc, con người, hoặc địa điểm. Tình yêu ấy là một thứ rất thật. Ra từ một gia đình nát rượu, tôi đói khát tình yêu ấy. Chủ nhật tiếp theo tôi trở lại, không phải để có một kinh nghiệm khác, mà để tôi có thể ở nơi mà có lần tình yêu ấy đã đến trên tôi.
Tình yêu của Đức Chúa Trời quý hơn những khả năng tâm lý
Sau vài tuần, tôi bắt đầu cảm thấy trong chiêm tinh có gì đó không tinh sạch, mặc dù chẳng ai trong hội thánh này nói với tôi điều gì về chuyện đó. Tất cả những gì tôi biết là điều đó hình như ngăn cách tôi với Đức Chúa Trời của tình yêu thương này. Sau đó, tôi có cảm tưởng là Đức Chúa Trời không thích chiêm tinh học và muốn tôi từ bỏ nó. Từ bỏ công việc kiếm sống của tôi? Từ bỏ con người và mục đích của tôi ư? Ngoài con trai tôi, chẳng có gì quan trọng với tôi hơn là chiêm tinh học. Nhưng tôi cảm thấy tôi không có sự lựa chọn; tôi thấy rõ ràng là Đức Chúa Trời không thích chiêm tinh học. Thậm chí dù không tin nổi điều mình đang làm, tôi đã quyết định bỏ chiêm tinh học vào cuối năm 1990. Lúc đó tôi đang là chủ tịch của hội đồng giám khảo, thành viên của những hội đồng khác trong hiệp hội chiêm tinh học, và được xếp lịch dạy tại một lớp học sắp diễn ra. Tôi đã phải tìm một người giáo viên khác. Tôi phải nói với các khách hàng của tôi là tôi không còn là nhà chiêm tinh học nữa.
Rồi điều gì xảy ra? Nghĩ rằng phải đọc Kinh thánh nên tôi bắt đầu đọc sách Ma-thi-ơ, cuốn đầu tiên của Tân Ứơc. Đọc Kinh thánh khiến tôi được đụng chạm với một điều gì đó thật trong sạch, nhưng tôi không biết điều đó là gì. Mặc dù khi còn nhỏ tôi đã từng đọc Kinh thánh, nhưng lần đọc này thật khác. Tôi cảm thấy như mình đang được làm sạch từ trong ra ngoài khi đọc Kinh thánh.
Chúa Giê-su và hoạt động huyền bí
Con người của Chúa Giê-su khiến tôi kinh ngạc. Như là tôi đang học về Ngài lần đầu tiên. Một buổi chiều, khi đang đọc chương 8 của sách Ma-thi-ơ, ngay trước lễ Giáng sinh 1990, tôi nhận ra Chúa Giê-su thực sự là ai. Ngài đang trên thuyền cùng với các học trò thì một cơn bão lớn nổi lên. Các môn đồ sợ hãi và đánh thức Chúa Giê-su dậy, nói với Ngài rằng họ sắp chết. Chúa Giê-su khiến bão dừng lại! Bằng cách nào? Điều này không giống với những hoạt động huyền bí khác. Ngài không mường tượng mặt nước yên tĩnh. Ngài không phù phép. Ngài quở trách gió và biển, và chúng vâng lời Ngài. Như thế có nghĩa là Ngài có thẩm quyền trên thiên nhiên.
Tôi đã bị ngăn cách với Đức Chúa Trời bởi tất cả những gì tôi đã làm trong quá khứ – tôi đã sống cả cuộc đời dựa theo ý muốn các nhân, cái ý muốn khước từ và coi thường Đức Chúa Trời và Lời Ngài. Tôi nhận ra rằng cách duy nhất để được tha thứ, cách duy nhất để được hòa thuận với Đức Chúa Trời, là qua Chúa Giê-su, là Đức Chúa Trời và là con người, Đấng đã chịu khổ và chịu chết cho tôi, vì tình yêu thương lớn lao và không điều kiện. Tôi nhận ra Chúa Giê-su là Đấng Cứu chuộc, Ngài là Con Đức Chúa Trời và là Đức Chúa Con. Lần đầu tiên trong đời, tôi đã hiểu tại sao Chúa Giê-su chết trên thập tự giá.
Cuối cùng thì những câu hỏi của tôi đã được trả lời
Vào ít phút ngồi trên giường đọc Kinh thánh ấy, tôi đã biết rằng chân lý và câu trả lời cho tất cả những câu hỏi của tôi có một và chỉ một: Chúa Giê-su Christ. Một chân lý đơn sơ mà huyền diệu biết bao! Và vì thế tôi đã dâng đời sống mình cho Đấng Christ và biết rằng từ giây phút đó tôi thuộc về Ngài. Sau đó vài tháng, tôi phát hiện ra rằng có một thanh niên Cơ đốc trẻ tuổi đang làm việc bán thời gian tại chỗ tôi làm việc đã cầu nguyện cho tôi cùng với nhóm tín đồ tại hội thánh của anh ta trong năm 1990.
Chúa Giê-su rất khác so với các “ông chủ” mà tôi đã từng nghiên cứu. Ngài thực hữu hơn những người hướng dẫn tâm linh, hơn những giáo chủ, những con người siêu phàm – tất cả những thứ vô hình và khó nắm bắt không cho một bằng chứng nào về sự tồn tại của chúng – bởi vì Ngài đã đến trên đất trong xác thịt, Ngài từng đói, từng khát, từng cảm thấy đau đớn và buồn rầu. Ngài không đưa ra một thông điệp phủ nhận đất và cát bụi của cuộc sống, nhưng Ngài ngồi cạnh những người bị ruồng bỏ, những cô gái điếm, hoặc những người thâu thuế bị ghét bỏ, tuy vậy Ngài vẫn vô tội. Ngài vô cùng hiện thực. Dù hoàn toàn là một con người, Chúa Giê-su cũng hoàn toàn là Đức Chúa Trời nhập thể, ngang bằng với Đức Chúa Trời về bản chất nhưng đã đặt sang một bên vinh hiển (không phải thần tính) để ở giữa con người khốn khổ. Chúa Giê-su Christ đã tình nguyện chịu hành hạ, phó sự sống mình và chết một cái chết thống khổ nhằm trả giá cho tội lỗi của chúng ta. Ngài đã sống lại trong thân thể vào ngày thứ ba, chiến thắng sự chết, để chúng ta có thể có sự sống đời đời với Đức Chúa Trời.
Không có bùa chú nào, không có sư phụ tâm linh nào, cũng chẳng có Phật nào, pháp sư nào, thầy phù thủy nào, hoặc nhà tâm lý nào chiến thắng được sự chết, tất cả đều vẫn nằm bất động dưới nấm mồ của họ. Nhưng Chúa Giê-su có quyền trên sự chết và ngày nay Ngài đang sống.
Điều gì mà chiêm tinh học và những khả năng tâm lý không thể cung cấp
Về tâm linh, tôi đã nằm trong một nấm mồ chung với Đức Phật và các thầy bùa chú và những người tìm kiếm sự khôn ngoan nhưng chối bỏ chân lý của Đấng Christ. Những nghiên cứu phức tạp và rối rắm này đã mê hoặc tôi, những tầng tầng lớp lớp không hồi kết thúc của những chân lý và hiện thực mà tôi đeo đuổi, sự cố gắng liên tục tiến lên, những kinh nghiêm huyền bí, sự buộc phải tin vào lòng tốt của chính bản thân bằng mọi giá, tất cả là một mê cung và là một cái bẫy. Chân lý đủ đơn sơ cho một đứa trẻ và chân lý là một Thân Vị! Chúa Giê-su không dạy về một con đường hoặc nói Ngài có một con đường. Ngài nói Ngài là đường đi – không phải một trong những con đường, mà là con đường Duy Nhất (not a way, but THE way).
Sự khác nhau lớn nhất giữa đời sống cũ của tôi và đời sống trong Đấng Christ là gì? Có phải tôi hạnh phúc hơn, hoặc cuộc sống dễ dàng hơn? Chẳng phải như vậy. Sự khác nhau là tâm linh tôi được thỏa mãn. Còn có nhiều hơn để học hỏi và tăng trưởng, nhưng sự học hỏi và tăng trưởng xuất phát từ Đấng Christ như nền tảng chứ không phải là một cuộc tìm kiếm ngoài Ngài. Cuộc tìm kiếm đã kết thúc; cơn khát đã được dập tắt; cơn đói bên trong đã được khỏa lấp.
Chúa Giê-su phán:
“Vậy Đức Chúa Giê-su đáp rằng: Ta là đường đi, lẽ thật, và sự sống; chẳng bởi ta thì không ai được đến cùng Cha.” – Giăng 14:6.
“nhưng uống nước ta sẽ cho, thì chẳng hề khát nữa. Nước ta cho sẽ thành một mạch nước trong người đó, văng ra cho đến sự sống đời đời.” – Giăng 4:14
“Đức Chúa Giê-su phán rằng: Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng ta chẳng hề đói, và ai tin ta chẳng hề khát.” – Giăng 6:35
“Đức Chúa Giê-su đến gần, phán cùng môn đồ như vầy: Hết cả quyền phép ở trên trời và dưới đất đã giao cho ta.” – Ma-thi-ơ 28:18
“Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” – Khải huyền 3:20
“nhưng uống nước ta sẽ cho, thì chẳng hề khát nữa. Nước ta cho sẽ thành một mạch nước trong người đó, văng ra cho đến sự sống đời đời.” – Giăng 4:14
“Đức Chúa Giê-su phán rằng: Ta là bánh của sự sống; ai đến cùng ta chẳng hề đói, và ai tin ta chẳng hề khát.” – Giăng 6:35
“Đức Chúa Giê-su đến gần, phán cùng môn đồ như vầy: Hết cả quyền phép ở trên trời và dưới đất đã giao cho ta.” – Ma-thi-ơ 28:18
“Nầy, ta đứng ngoài cửa mà gõ; nếu ai nghe tiếng ta mà mở cửa cho, thì ta sẽ vào cùng người ấy, ăn bữa tối với người, và người với ta.” – Khải huyền 3:20
Nhiều người theo đuổi những khả năng tâm lý và hoạt động huyền bí vì tìm kiếm sự thỏa mãn cho tâm linh của bản thân. Đức Chúa Trời mời gọi chúng ta đến với sự thỏa mãn ấy trong mối quan hệ với Ngài.
-Nguồn: everyvietstudent.com–
0 nhận xét:
Đăng nhận xét