Tâm sự của CON KIẾN!
Một ngày kia… Kiến dạo chơi trên phố.
Thấy đời mình… sao nhỏ bé, mong manh.
Hít một hơi… thở không khí trong lành.
Thôi thì kệ!... ta cứ sống trước đã.
Bước qua đường… nhìn dòng người vội vã.
Kiến nghĩ thầm:… vì cuộc sống mưu sinh.
Ai cũng cố… chẳng nghĩ đến thân mình.
Nên bôn ba… hối hả… rồi vất vả.
Nhìn lại mình… Kiến thấy mình tơi tả.
Bởi cuộc sống… có được điều chi đâu.
Cố cho lắm… cũng chỉ được “đau đầu”
Thôi ta về… tìm một chốn an nghỉ.
Về với đàn… hay đi tiếp đây nhỉ?
Kiến phân vân… không biết tính làm sao.
Phía trước đó… chẳng biết như thế nào.
Quay trở về… thì nhiều điều rối rắm.
Thôi thì kệ… dù có nhiều rối rắm.
Vẫn chung đàn… với nhiều anh chị em.
Hai hơn một… khi bão tố… êm đềm.
Đỡ nâng nhau… cùng vượt mọi cảnh khó.
Gác ước mơ… chu du lại ở đó.
Chờ một ngày… ta rảo bước rong chơi.
Để cảm nhận… bao điều tuyệt vời.
Của Thượng đế… tạo dựng và vui hưởng.
MS. Huỳnh Văn Vũ Hạ
0 nhận xét:
Đăng nhận xét